Ôm nỗi nhớ ta ngồi nghe gió phố
Buồn như trăng mà lãng đãng như trăng
Trên mái ngói bóng chim nào đánh rớt
Một mùa thu thấp thoáng tiếng chim gù
Người tuổi trẻ nghĩ điều gì thế nhỉ?
Những con đường trổ mộng lối hoa xanh
Những khúc quanh hay ngã rẽ
Độc hành
Hay những dòng sông cứ cuộn mình lơ đãng
Hay một sớm mai ánh bình minh hé rạng
Tiếng guốc khua như giục giã đăng trình…
Sao lại nhốt mình trong đáy huyệt lặng thinh?
Chẳng là dòng sông, chẳng là con suối
Miệt mài xuôi về bến mơ xa lắc
Nghe nhịp sóng nào chạm nhẹ đại dương
Lơ đãng dòng sông
Lơ đãng con đường
Lơ đãng mặt trời
Tuổi thơ qua mất…
Quá khứ? Đó là điều có thật!
Tôi lơ đãng mình, tôi lơ đãng tôi
Để sớm mai nào chợt thức trái tim côi
Sực nhớ mình vẫn còn hoài vọng
Phố!!!
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaphù.....
XóaGhé thăm nhà mới của lãngtử, đã lên 17 bài rồi à, nhanh thế :)
Trả lờiXóanhanh gì mà nhanh, lên hay xuống đều vô thường mà :))
XóaVâng, iem thấy bác Lãng Tử thì rất nhanh lên ạ! Em còn phong thánh cho bác ấy rồi
Trả lờiXóaLạy cụ :(
XóaHừ! Bọn đó chưa đủ tuổi nghen cưng :G
Xóa