Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

lơ ngơ lời mình




 lơ ngơ lời mình

ta về theo nhớ không tên
buồn so le ngỡ đã quên thật rồi
trời buồn cũng vậy mà thôi
ta buồn hơn vậy nên đời đa mang
em quen phố xá huy hoàng
nên em xa lạ với chàng chân quê
ngày xưa cũng tỉnh đi về
lưng trần, váy ngắn, tóc thề chẳng bay
đâu rồi tóc gió thu mây,
đâu rồi vạt áo rũ say mơ màng?
ta về chân bước lang thang
tìm em vô định ngỡ ngàng lòng ta
còn đâu một chút thiệt thà,
bàn chân bước khẽ tựa là phù vân?
thôi ta đứng lại tần ngần
em quên, ta nhớ đâu cần buồn đâu?

người ta bỏ nón qua cầu.

2009

8 nhận xét:

  1. Nối tiếp gót cụ Nguyễn Bính và Phạm Công Trứ đây mà. Tiếc cái " chưn quê"...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nguyễn Bính mà còn sống phải gọi em bằng cháu chứ cần gì phải nốt gối hử chị ui :))

      Xóa
  2. Ai biểu lơ ngơ chi, gái nó bỏ là đúng bài.

    Trả lờiXóa
  3. Lại thơ thất tình... thương Lãnh quá!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái này là ôn cố tri tân thôi chi giáo ui. Nhưng chị thương thì em nhận hỉ :D

      Xóa
  4. Nội dung như thế, lại được đặt trong thể sáu tám, lãnh huynh bỗng dưng đỉnh của sssssến!

    Trả lờiXóa

Thập diện mai phục