Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

Từ những lỗ hố ga nhìn lên ngọn đèn đường

http://media.docbao.vn/assets/image_20110325/mancyc1.jpg
Từ những lỗ hố ga nhìn lên ngọn đèn đường

có màu mắt nào như mắt em đâu
một thành phố buồn lưu dấu
đôi mắt như những chiếc hố ga thăm thẳm
đầy rẫy vũng lầy

hằn đọng từng vết thương
đôi mắt u uẩn như những chiều mưa giông
cuộn trào đen kịt
như một cuộc tháo chạy của hàng vạn thứ rác thải
từ ngôi nhà cao tầng cho đến khu ổ chuột bình dân
tất cả đều dật dờ trôi tuột
một đêm em nhìn lên
bắt gặp ánh đèn đường đang nhìn mình cao ngạo
thành phố đẹp như mơ
nhưng chưa chắc sâu bằng đôi mắt em đâu.

12 nhận xét:

  1. Ôi trời ơi, nghe sợ quá. Vừa sợ vừa buồn đến não nề! Còn sự ví von nào rùng mình hơn thế nữa không, Lãnh show ra đây thử đi nào! :-o

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. show ra thì còn gì bí hiểm nữa ;)). Chỉ cứ tưởng voi đi :D

      Xóa
  2. bài này là cảm nhận mới và độc đáo. ai lai kịt :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hấp dẫn đầy kịch tính từ đầu cho đến cuối chứ? :))

      Xóa
  3. Vẫn không hết ám ảnh về đôi mắt ấy sao?

    Trả lờiXóa
  4. Một điểm nhìn rất lạ!Một sự đối lập....rất khó giải mã.
    Vì thế nên tứ thơ đầy bí ẩn.
    Sao lại đánh đố tớ với những con chữ thế này chứ.huhu

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vậy LV bị Lãnh tra tấn à?

      Thành thật xin lỗi nhé...hehehe :D

      Xóa
  5. Trả lời
    1. Phải làm chứ không bọn hậu hiện đại nó cười mình sao coan :))

      Mà làm xong chỉ thấy hại điện thôi! :((

      Xóa
  6. Lần đầu tiên đến nhà bạn! Bạn có một tính cách theo mình hay hay (cảm nhận ban đầu khi đọc Blog của bạn). Nhưng nhớ rằng mình đọc hết gần 3 giờ đóa:
    Anh đừng khen em!
    "Lần đầu khi mới làm quen
    Anh khen cái nhìn em đẹp
    Trời mưa òa cơn nắng đến
    Anh khen đôi má em hồng

    Gặp người tàn tật em khóc
    Anh khen em nhạy cảm thông
    Thấy em sợ sét né giông
    Anh khen sao mà hiền thế
    Thấy em nâng niu con trẻ
    Anh khen em thật dịu dàng
    Khi hôn lên câu thơ hay
    Ấp trang sách vào mái ngực
    Em nghe tim mình thổn thức
    Thương người làm thơ đã mất
    Trái tim giờ ở nơi đâu
    Khi đọc một cuộc đời buồn
    Lòng em xót xa ấm ức
    Anh khen em cảm xúc
    Và bao điều nữa...Anh khen

    Em sợ lời khen của anh
    Như sợ đêm về trời tối
    Nhiều khi ngồi buồn một mình
    Trách anh sao mà nông nỗi
    Hãy chỉ cho em cái kém
    Ðể em nên người tốt lành
    Hãy chỉ nơi anh cái xấu
    Ðể em chăm chút đời anh
    Anh ơi anh có biết không
    Vì anh em buồn biết mấy
    Tình yêu khắt khe thế đấy
    Anh ơi anh đừng khen em." (Lâm Thị Mỹ Dạ)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vầng! Cảm ơn bạn đã ưu ái với mình.

      Mà bạn thấy hay hay cái chi rứa? :D Núa nghe cua :))

      Xóa

Thập diện mai phục