Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

Phương Xích Lô - Qua đò tháng chạp

Những nét phát thảo và cảm nhận của 1t2u3a4n một phần nào đã chuyển tải đến những người  yêu và thích hồn thơ của Phương Xích Lô thiết nghĩ cũng đã tạm gỏi là đầy đủ. Lãnh cũng có bài viết về anh nhưng chưa trọn vẹn như cậu ấy được. Nhưng dù sao cũng là tấm lòng mến mộ dành cho người thi sĩ tài hoa đất Thần Kinh, nên xin post thêm một đoạn nữa để tỏ tấm lòng ngưỡng mộ hồn thơ anh. Người mà tôi rất ngưỡng mộ!
p/s Đây là một phần trích đoạn trong bài viết " Phương Xích Lô người tài tử chở thơ vào với thi ca..."
 
Qua đò tháng Chạp

Ta đưa em qua đò tháng Chạp
Chiều nay hoa trắng rụng bên sông
Hoa có rụng mới biết đời dâu bể
Tình có xa rượu chuốc mới nồng.

Đi đi thôi, hỡi người yêu dấu
Mà chiều kia xám cõi trời tây
Dường như có cánh chim lẻ bóng
Bay giữa trời lộng tiếng heo may.

Còn gì không? Ừ, chẳng còn gì!
Nhớ gì không? Ồ, nhớ mà chi?
Có chăng mưa tạt bên bờ vắng
Hay buồn tình sông hát khúc phân ly.

Trong mắt em sầu lên tan tác
Người yêu ơi ngày mai xa rồi
Hát cùng ta hỡi người yêu dấu
Khúc tình sầu cho bạt tiếng mưa rơi.

Ta vẫn sống trọn đời trong hiu quạnh
Cây vườn ta vẫn rụng trái tình không
Những hoa trắng tay hồng em ve vuốt
Sưởi hương lòng mỗi tối mùa đông.

Còn gì không, hỡi chiều tắt nắng
Mắt của em, ta chưa uống đã nồng
Thì nói chi những ngày mưa tới
Ta một mình chuốc rượu với mênh mông!

Có thể nói bài thơ này cũng là bước ngoặt rất lớn trong đời của Phương, một niềm vui nhỏ nhoi trong một gia đình bình dị, có tiếng cười trẻ thơ, có tiếng thánh thót của giọt đàn tranh say đắm của người vợ, người mà đã khiến Phương tỏ tình bằng cách chặn xe quỳ lạy, và trong những lần rung cảm đó Phương cũng từng thốt lên rằng:

Chúng mình như tỉnh như say
Xích lô anh chở, đàn này em ngân.

(Tiếng đàn đêm Nguyên Tiêu)

Thế nhưng mọi sự đâu như ước nguyện, nàng Hằng của Phương cuối cùng cũng dứt áo ra đi cùng hai đứa con nhỏ, bỏ lại Phương với nỗi cô đơn tột cùng. Sự tan vỡ của một gia đình chúng ta chỉ là kẻ bàng quan cũng chẳng nên phán xét làm gì.Trong nỗi cô đơn tột cùng, Phương đắm chìm vào trong men rượu, và người tri kỷ của Phương không ai khác chính là Nàng Thơ:

“Em đến với ta trong thời lãng đãng
Khi em mơ mộng
Không nghĩ gì tiền
Qua bao năm cọ xát cùng cơm áo
Em bảo ta chính hẫu
Một thằng điên


Thế là em lôi ta
Như lôi một con trâu
Ra tòa ly dị
Tình yêu ta gặp buổi thiên tai
Trong khổ đau thơ ta càng vút dậy
Em bỏ ta…
Ta bỗng hóa thiên tài.”
(Thơ đọc trước tòa)


Từ đó người ta thấy Phương nhàu nát hơn, xộc xệch hơn…Nhưng thơ lại vút cao và thống thiết hơn.

Thơ Phương càng về sau là một chuỗi trãi nghiệm đắng cay cho thân phận, những vị mặn của mồ hôi và nước mắt thấm đẫm lên từng trang giấy, và trong sâu thẳm kia phải chăng là vết thương lòng nhỏ giọt dài trên những vòng xe lăn qua cuộc đời Phương?

“Ta đưa em qua đò tháng Chạp
Chiều nay hoa trắng rụng bên sông
Hoa có rụng mới biết đời dâu bể
Tình có xa rượu chuốc mới nồng.”


Trong một ngày giáp Tết nôn nao, thế mà sao lòng nghe mặn đắng. Hình ảnh những đóa hoa trắng kia không còn được trinh nguyên nữa, thay vào đó là một sự chia ly nghẹn lòng. Sự tàn phai của một mối tình cũng giống như những cánh hoa rơi rụng, hờ hững hay dằn xé đều là do cảm nhận riêng lẽ đời thường. Chuốc chén rượu nồng khi tiễn biệt một mối tình tưởng chừng như đã keo sơn, liệu rằng có vơi đi không Phương ơi?

” Đi đi thôi, hỡi người yêu dấu
Mà chiều kia xám cõi trời tây
Dường như có cánh chim lẻ bóng
Bay giữa trời lộng tiếng heo may.”


Sự hào sảng trong người Phương lúc nào cũng có, cô đơn đấy, thê lương đấy. Thế nhưng! Anh vẫn cố tỏ vẻ ung dung. Dẫu biết rằng sự tan biệt này là vĩnh viễn, nơi góc trời kia chỉ còn lại một cánh chim lạc loài, cô độc. Còn đâu nữa Phương!

" Mười sáu bậc thanh âm kỳ diệu
Đưa ta bay lên đến tận cung Hằng
Nay đã tắt giữa chợ chiều huyên náo
Quả ma nào che lấp một vầng trăng?”

(Xin lại)


Và trong giây phút ấy người bàng hoàng tự nhủ:

“Còn gì không? Ừ, chẳng còn gì!
Nhớ gì không? Ồ, nhớ mà chi?
Có chăng mưa tạt bên bờ vắng
Hay buồn tình sông hát khúc phân ly.

Trong mắt em sầu lên tan tác
Người yêu ơi ngày mai xa rồi
Hát cùng ta hỡi người yêu dấu
Khúc tình sầu cho bạt tiếng mưa rơi.”

Ừ, thì chẳng còn gì Phương nhỉ?  Những nhớ mong bây chừ cũng chẳng còn mang một ý nghĩa nào hết. Một sự thật đến tàn nhẫn, nhưng vẫn phải đón nhận thôi! Cho dù Phương buồn hay người buồn thì cũng chỉ là chuỗi mông mênh ngày tháng, những thất thường của của nội tâm trong thoáng chốc rồi cũng hòa theo con nước vô tình, trôi mù khơi phiêu lãng. Giọt sầu cũng chẳng thể nào thay đổi được duyên phận, thôi thì cứ hát vang lên một lần cho sảng khoái rồi chia tay vĩnh viễn hay hơn.

Nhưng  nào đâu phải thế, cái ngạo nghễ vốn có trong người nó chỉ quay về trong nhất thời mà thôi. Trong cuộc đời này ái tình là cái khiến con người ta đau khổ nhất, Phương cũng không ngoại lệ được. Sau những lúc hào sảng và cuồng ngạo của giống nòi thi sĩ, thì Phương lại về với chính thực hồn mình, lắng đọng những dòng cảm xúc phân ly qua từng tiếng nghẹn ngào, chua xót:

“Ta vẫn sống trọn đời trong hiu quạnh
Cây vườn ta vẫn rụng trái tình không
Những hoa trắng tay hồng em ve vuốt
Sưởi hương lòng mỗi tối mùa đông.

Còn gì không, hỡi chiều tắt nắng
Mắt của em, ta chưa uống đã nồng
Thì nói chi những ngày mưa tới
Ta một mình chuốc rượu với mênh mông!”

Đắng, chát, cay, nồng, đều có đủ cả.Sau phút thống khoái cao trào để rồi tự hỏi và tự trả lời cho mình, Phương đã ôm trọn vào lòng mình một nỗi buồn thầm lặng, nhưng sao nghe lại cồn cào đến nao lòng. Phương trở về với thực tại bàng hoàng, đễ bắt đầu một chuỗi ngày tỉnh, mê. Đày đọa xác thân hay là chuỗi hành trình tìm lại những dấu yêu ngày cũ:


“Cho ta xin hồn đàn tranh thủa ấy
Ta sẽ dâng mười sáu sợi dây lòng
Để em gảy khúc tình ca huyền ảo
Trăng phương Đông sáng lại giữa đêm hồng.”

(Xin lại)


Từ đó Phương đi về với đôi vầng nhật nguyệt, bắt đầu những vần thơ thống thiết, bi ai…sau này khi nhìn lại thơ Phương, là chứa đựng những hình ảnh từ những mộc mạc đơn sơ của đứa bé bán vé số, em bé vùng cao mang cũi ra chợ hay người phu xe…và cho đến khi báo hiệu một chuỗi hành trình kết thúc cõi tạm, trong Phương đều phảng phất một nỗi cô đơn tận cùng.

Chúng ta nếu đã một lần đồng cảm với những vần thơ của Phương, thì cũng chẳng ngại ngần gì mà không dành tặng cho một lời hoan thưởng. Với tôi xin được một lần nghiêng mình trước trước anh, một con người tài hoa đất Thần Kinh mà bạc phận, cô đơn.

lanhdien

2 nhận xét:

  1. một bài thơ hay in sâu vào trí nhớ của muội, cảm ơn LH cho đọc bài viết hay

    Trả lờiXóa
  2. H cũng rất thích bài này của PXL :D. Cảm ơn m đã chia sẻ :D

    Trả lờiXóa

Thập diện mai phục